Mỗi khi tôi nhắc đến từ vô tâm, một người bạn thân của tôi luôn nói rằng “vô tư, nhưng đừng vô tâm!”.
Không biết là lần thứ mấy tôi nghe câu nói này từ người bạn đó nữa. Chỉ biết, đây là lần đầu tiên tôi thực sự ngẫm nghĩ về câu nói này. Đúng là cái ranh giới giữa vô tư và vô tâm, sao mà mong manh quá. Và trong chúng ta, có mấy ai thực sự hiểu được cái ranh giới không rõ ràng đó? 
Đêm khuya, nhận được 1 tin nhắn, đôi khi chỉ là 1 tin nhắn nhảm nhí như chúc ngủ ngon chẳng hạn. Bạn thật vô tư khi cười, có khi còn trách người nhắn bị hâm, nhắn những cái tin không đâu, có khi bạn còn trách người đó đã phá đi giấc nồng của bạn vì nhắn vào cái giờ chẳng giống ai.
Nhưng…
Có thể người bạn của bạn đang cần 1 người để chia sẻ, cần 1 người để có thể giúp bạn ấy vượt qua được sự im lặng cô đơn của đêm tối. Hay cũng chỉ đơn giản như bạn ấy thực sự muốn bạn vui khi nhận được tin nhắn đó? Bạn thật vô tâm khi k biết điều đó.
Bạn online, khi mở nick lên, bạn nhận khá nhiều những tin nhắn offline, có thể cũng chỉ là từ 1 người. Những tin nhắn đó có thể không cần đọc bạn cũng đoán được nội dung của chúng. Chắc cũng chỉ như mọi lần, những lời chúc ngủ ngon, những lời chúc cuối tuần vui vẻ, những link bài hát vớ vẩn mà người đó hay gửi. Bạn thật vô tư khi lướt qua chúng. Đọc làm gì mất công, cũng chỉ là mấy lời chúc với mấy bài hát thôi mà. Nhàm chết đi được.
Nhưng…
Có thể người bạn của bạn đã gửi những tin nhắn offline với tất cả những chân thành mà bạn ấy có, và cũng muốn gửi đến bạn 1 thông điệp dễ thương nào đó qua lời và giai điệu của những bài hát. Vì có những điều không thể nói ra trước mặt bạn. Bạn đã lướt qua tất cả. Bạn… vô tâm quá mà.
Một ngày, bạn nhắn tin cho 1 đứa bạn thân, hay 1 người ít ra cũng là 1 người bạn quan trọng của bạn và không có reply. Bạn thử gọi, không có dấu hiệu bắt máy. Dù thường ngày, đó chính là cái người “khủng bố” bạn bằng những tin nhắn khìn khìn, gọi cho bạn vì những lý do củ chuối. Bạn thật vô tư khi nói “không biết làm cái quái gì mà không nghe máy, cũng chẳng nhắn tin trả lời nữa?”.
Nhưng…
Bạn có biết, đó chính là những lúc người đó cần lắm một người bạn không? Là lúc người đó thực sự cần một điểm tựa, cần một người đủ tin tưởng để chia sẻ những tâm sự của mình không? Chắc là bạn không biết, vì bạn vô tâm mà.
Nhận được 1 món quà, hay 1 tấm thiệp tự tay người tặng làm nhân 1 dịp nào đó, bạn cảm ơn thật lòng, và đón nhận chúng rất vui vẻ. Đôi khi, bạn còn vô tư “trách” người tặng sao màu mè quá, bày vẽ làm gì không biết. Mà tặng những cái này mình có biết làm gì đâu? Thôi, dù sao thì cũng cảm ơn vì bạn đã làm những cái đó để tặng mình.
Nhưng…
Có bao giờ bạn nghĩ, khi tự tay làm nên món quà đó, người bạn đó của bạn đã đặt vào bao nhiêu tâm huyết của mình, hoặc có khi là cả lời của trái tim. Khi viết lên những tấm thiệp đó, người bạn đó của bạn đã phải nắn nót, cố gắng nghĩ ra những lời đẹp đẽ nhất, chỉ để có được nụ cười của bạn khi đọc chúng? Và bạn đã quá vô tư, hay có thể nói là vô tâm nếu không nhận ra được những điều đó.
Bạn thật VÔ TƯ khi chỉ biết đến những suy nghĩ của mình, và bạn sẽ thật VÔ TÂM nếu không biết hiểu cho những suy nghĩ của người khác. VÔ TÌNH là khi bạn hiểu đấy, nhưng vẫn làm ngơ. Và nếu bạn hiểu tất cả, nhưng thay vì làm ngơ, bạn chọn cách làm tổn thương người đó, thì bạn thật TÀN NHẪN.
P/S:
Tôi đã mến bạn, vì bạn rất vô tư...
Nhưng tôi lại “ghét” bạn, vì bạn rất vô tâm…
Tôi đã buồn nhiều, vì bạn rất vô tình..
Và tôi đã không thể quên bạn, vì bạn quá tàn nhẫn...
Bh ạ

0 nhận xét Blogger 0 Facebook

Đăng nhận xét

Ý kiến của bạn:

 
Bùi Quốc Thiện © 2013. All Rights Reserved. Powered by Blogger
Top