Ở gần nhà thờ St.Martin – Paris, ngày nào du khách cũng tới rất đông, có người mù ăn xin ở đó, trước mặt để một tờ giấy, trê đó viết: “Tôi bị mù bẩm sinh”, trên tờ giấy đặt cái mũ rách, nhưng không mấy ai cho ông ta tiền.
Một hôm, có một du khách Mỹ đi qua, nhìn thấy thế bèn đánh cược với người bạn Pháp, nói là anh ta có cách làm cho mũ của người ăn mày đầy tiền. Ông bạn Pháp vui vẻ nhận lời. Sau đó anh du khách Mỹ - vốn làm nghề bán hàng bước đến, lấy tờ giấy của người ăn mày, viết thêm mấy câu nữa.
Thật lạ, từ khi viết thêm mấy câu thì chẳng mấy chốc cái mũ rách đã đựng đầy tiền.
Trên tờ giấy viết:
“Mùa xuân đến rồi, mọi người đến ngắm cảnh, đều rất vui vẻ. Nhưng tôi chẳng nhìn thấy gì cả, bởi vì từ khi sinh ra, tôi đã không thấy ánh sáng”.
Lời bình:
Những câu mà người Mỹ đó viết, làm cho giữa người mù và du khách có mối liên hệ và sự giao lưu, kết nối mọi người, dễ dàng khơi gợi sự đồng cảm.
Một hôm, có một du khách Mỹ đi qua, nhìn thấy thế bèn đánh cược với người bạn Pháp, nói là anh ta có cách làm cho mũ của người ăn mày đầy tiền. Ông bạn Pháp vui vẻ nhận lời. Sau đó anh du khách Mỹ - vốn làm nghề bán hàng bước đến, lấy tờ giấy của người ăn mày, viết thêm mấy câu nữa.
Thật lạ, từ khi viết thêm mấy câu thì chẳng mấy chốc cái mũ rách đã đựng đầy tiền.
Trên tờ giấy viết:
“Mùa xuân đến rồi, mọi người đến ngắm cảnh, đều rất vui vẻ. Nhưng tôi chẳng nhìn thấy gì cả, bởi vì từ khi sinh ra, tôi đã không thấy ánh sáng”.
Lời bình:
Những câu mà người Mỹ đó viết, làm cho giữa người mù và du khách có mối liên hệ và sự giao lưu, kết nối mọi người, dễ dàng khơi gợi sự đồng cảm.
0 nhận xét Blogger 0 Facebook
Đăng nhận xét
Ý kiến của bạn: