Có một lốp sinh viên đi thực tập được dẫn đến tham quan một cơ quan Đảng ủy ở Hà Nội. Toàn thể sinh viên đều ngồi trong phòng họp chờ Bí thư Đảng ủy, lúc đó cô thư ký đi rót nước cho mọi người, sinh viên chỉ biết nhìn cô ấy bận rộn, có người còn hỏi: “Có trà xanh không? Trời nóng thế này cơ mà”. Thư ký trả lời: “Xin lỗi, vừa mới hết”. Có một sinh viên tên là Huy nhìn thấy vậy ái ngại, trong lòng nghĩ: “Người ta đã rót nước cho uống mà còn chọn này chọn nọ”. Lúc rót nước đến chỗ anh ta, anh nói nhỏ: “Cảm ơn cô, trời nóng quá, cô phải vất vả rồi”. Cô thư ký ngẩng đầu nhìn anh, rất ngạc nhiên. Mặc dù đó chỉ là một câu nói khách sáo rất bình thường, nhưng đây là lần đầu tiên cô được nghe.
Cửa mở ra và Bí thư bước vào chào hỏi mọi người, không biết tại sao, không khí trong phòng lại lắng xuống, không có một ai đáp lại câu chào hỏi ấy. Huy nhìn trước sau rồi do dự vỗ tay, các sinh viên khác thấy vậy cũng vỗ tay, bí thư giơ tay nói: “Hoan nghênh các bạn đã đến đây tham quan. Bình thường những việc này đều do người phụ trách của tôi tiếp đón, nhưng vì tôi và hiệu trưởng trường các bạn là bạn đồng khóa nên lần này tôi trực tiếp đón các bạn. Tôi thấy hình như các bạn đều không mang sổ ghi chép. Như thế này đi, thư ký Xuân, chị hãy đi lấy cuốn sổ tay làm kỉ niệm cho các bạn đây”. Cứ như vậy, một sự việc đáng ngại lại xảy ra, mọi người cứ ngồi đó tùy ý dùng tay tiếp nhận quyển sổ bí thư đưa cho. Sắc mặt ông ngày càng khó chịu, lúc đi tới chỗ Huy, bí thư đã chẳng còn tý nhẫn nại nào nữa. Nhưng lúc đó, Huy rất lễ phép đứng dậy hơi cúi người, hai tay đưa ra nhận sách và cung kính nói: “Cảm ơn ngài”. Bí thư nghe thấy thê, mắt như bừng sáng đưa tay ra vỗ vai Huy: “Em tên là gì?”. Huy trả lời thật lòng, ông ta mỉm cười gật đầu rồi trở về chỗ ngồi.
Hai tháng sau, lịch xếp việc cho sinh viên tốt nghiệp đã được treo lên, Huy được làm việc tại văn phòng của Đảng ủy đó. Có sinh một viên không bằng lòng liền tìm đến lãnh đạo hỏi: “Thành tích học tập của Huy giỏi lắm cũng là bằng khá, dựa vào cái gì mà lại chọn bạn ấy chứ không phải chúng em?”.
Lãnh đạo nhìn thấy khuôn mặt non nớt ấy và nói: “Là ngươi ta trực tiếp gọi tên bạn ấy đi làm, thật ra cơ hội cho các em là như nhau, thành tích học tập của các em tuy tốt hơn Huy nhưng ngoài học ra còn nhiều thứ các em phải học nữa, và bài học đầu tiên là cách đối nhân xử thế”.
Lời bình
Làm việc trước hết phải làm người, câu nói ấy thật không sai. Đạo đức của một người chính là nền tảng của sự nghiệp, ai mà lại có thể xây nhà mà không cần móng?

0 nhận xét Blogger 0 Facebook

Đăng nhận xét

Ý kiến của bạn:

 
Bùi Quốc Thiện © 2013. All Rights Reserved. Powered by Blogger
Top