Philip may mắn từ khi còn nhỏ đã học được tính tự lập tự cường. Bố ông ở nước ngoài trong suốt chính tranh thế giới II. Khi ông 9 tuổi, ở Sanchiago, gần nhà ông có một hòn đảo pháo binh phong không , những nguoif sĩ quan đóng quân ở đó là bạn tốt của ông, họ hay kể chuyện , tâm sự cùng ông. Họ cho ông vật kỉ niệm trong quân đội, như mũ sắt ngụy trang, bình đựng nước, Philip đáp trả bằng tạp chí, hoa quả hoặc mời họ đến nhà ăn cơm.
Philip maixkhoong bao giờ quên ngày hôm đó, ông kể lại:
“Một hôm, một người bạn lính của tôi nói: “5 giờ sáng chủ nhật, ta đưa cháu chèo thuyền đi câu”. Tôi không giấu nổi niềm vui, nói: “Cháu rất muốn đi. Cháu thậm chí còn chưa một lần đến gần mootjcais thuyền nào, cháu hoàn toàn ngồi trên cầu, trên đê chắn sóng, hoặc đá nổi câu cá. Ngắm chiếc thuyền câu đi ra xa khơi, thật làm người ta thèm muốn! Chau vẫn mơ ước có một ngày được ngồi trên thuyền câu cá, cảm ơn chú nhiều! Cháu sẽ nói với mẹ cháu, thứ 7 tuần sau mời chú đến nhà cháu ăn cơm”.
“Tối thứ 7, tôi hứng khởi đi ngủ, để sáng hôm sau không đến muộn. Tôi không thể ngủ được, tưởng tượng ra cá thạch bàn và cá chày ngoài biển đang bơi lội. 3 giờ sáng, tôi trèo cửa sổ, lấy hộp đồ nghề, ngoài ra còn mang theo hai xuất trưa và hoa quả tươi. Đúng 4 giờ, tôi chuẩn bị xuất phát. Cần câu, hộp đồ câu, bữa trưa và sự hứng khởi; tất cả đều sẵn sàng. Tôi ngồi bên đường trước cửa nhà, trời tối đen, chờ đợi người bạn của mình đến đón.
Nhưng ông ấy đã lỡ hẹn.
Đó có thể là lúc tôi học được sự tự lập trong cuộc đời mình.
Tôi không vì thế mà nghỉ ngờ mọi người hay nuối tiếc, cũng không leo lên giường buồn rầu suy nghĩ, kể khổ với mẹ, với anh chị em, nói chú ấy không đến, đã lỡ hẹn. Ngược lại tôi chạy tới sạp hàng gần bến xe, dùng toàn bộ số tiền cắt cỏ tiết kiệm được, mua cái thuyền câu mà tuần trước nhìn thấy ở đó, chiếc thuyền cao su đơn. Gần trưa tôi mới bơm đủ khí cho nó, đội lên đầu, trong đó để dụng cụ đi câu. Tôi kéo van thuyền trượt trên nươc, tôi giả như đang lái con thuyền máy, thẳng tiến ra biển. Tôi câu được một ít cá, tận hưởng trái cây, hoa quả trong bình quân dụng, đó là một ngày tuyệt đẹp”.
Philip thường nhớ vêc hiến thắng ấy, suy nghĩ về bài học của mình, dù mới 9 tuổi, ông đã học được bài học quý báu: “Điều đàu tiên học được là chỉ cần cá cắn câu thì trên đời không có việc gì là phiền phức. Chiều hôm đó, cá đã cắn câu. Lần đó, người bạn ấy đã dạy tôi, ý định tốt là chưa đủ. Người bạn ấy phải dẫn tôi đi, cũng nghĩ rằng sẽ dẫn tôi đi, nhưng đã thất hẹn”.
Với Philip hôm ấy đi câu là hy vọng lớn nhất của ông, ông tự mình định kế hoạch và biến nó thành sự thật. Ông có thể ở bị cảm giác thất vọng tác động, cũng có thể ở nhà, tự an ủi: “Mày muốn đi câu nhưng chú ấy không tới, lần này thôi vậy!”. Nhưng từ trong tim có tiếng nói vọng ra: “Khi ham muốn không được thực hiện, tôi cần hành động ngay, cần tự lập, phải biết khai thác lòng say mê có sẵn trong mình, đó là tiềm năng”.Lời BìnhBạn nên tự mình khám phá khả năng bản thân, dựa vào sức mình để thực hiện giấc mơ của mình vì ai cũng có thể thất hẹn với bạn. Bạn phải hành động một mình.

0 nhận xét Blogger 0 Facebook

Đăng nhận xét

Ý kiến của bạn:

 
Bùi Quốc Thiện © 2013. All Rights Reserved. Powered by Blogger
Top