Trong giờ tiếng Anh, thầy giáo người Mỹ giao bài tập cho học sinh với nội dung yêu cầu đọc một bài văn rồi suy nghĩ ý nghĩa của nó, hôm sau thảo luận bằng tiếng Anh. Thầy giáo giao bài tập ấy để học sinh luyện nói, nhưng qua sso các em sẽ có được bài học cho mình. Bài văn đó đại ý thế này:
Quốc vương trẻ tuổi Yase bị binh lính nước láng giềng bắt đi. Quốc vương nước láng giềng bị sự trẻ trung và lác quan của Yase xao động, không giết anh, yêu cầu anh phải trả lời một câu hỏi khó, nếu đúng sẽ thả Yase về. Yase có một năm để trả lời. Nếu sau một năm không trả lời được sẽ bị xử tử.
Câu hỏi là: Phụ nữ thực sự muốn gì?
Câu hỏi này đến người thông thái nhất cũng khó trả lời, huống hồ là Yase tre tuổi, với anh đay là câu hỏi không có lời đáp. Nhưng trả lời nó còn hơn phải chết, Yase nhận lời, ngày này năm sau sẽ đưa ra câu trả lời.
Yase về nước, bắt đầu hỏi từng người một, công chúa, người hầu, cho cố, học giả, kỹ nữ… nhưng những đáp án ông nhận được khoong có câu nào làm ông vừa lòng. Mọi người nói anh nên đi tìm bà mo, chỉ bà ấy có câu trả lời. Nhưng họ nói trước lệ phí rất cao, cái giá mà bà ta đòi thì không ai có thể tưởng được.
Ngày cuối cùng đã đến, không còn cách nào khác, Yase đành đến bà ta. Bà ấy đồng ý trả lời câu hỏi nhưng với điều kiện bà ta muốn lấy người bạn thân nhất của Yase, vị võ tướng thân cận của Yase – Garwin. Yase kinh hãi, nhìn bà mo: lưng còng, thô xấu, chỉ còn lại một cái răng, trên người toát ra mùi hôi thối, còn có hơi thở khó chịu. Anh ta chưa từng gặp “quái vật” nào như vậy. Anh từ chối, anh không thể để người bạn thân của mình lấy người đàn bà này kẻo rồi phải ân hận.
Garwin biết chuyện, nói với Yase: “Tôi đồng ý lấy bà mo ấy, không có gì quan trọng hơn tính mạng của Yase, việc bảo vệ toàn vẹn quốc gia càng quan trọng hơn”. Thế là hôn lễ diễn ra, bà mo trả lời câu hỏi của Yase: “Phụ nữ muốn làm chủ số phận của mình”.
Ngay lập tức, ai cũng hiểu ra chân lý bà mo vừa nói.
Yase được cứu sống.
Nghĩ đến hôn lễ của Garwin và bà mo, Yase đau khổ tột bậc. Anh thấy Garwin thật lịch thiệp, còn bà mo lại có những hành vi ngược lại: dùng tay bốc thức ăn, làm ồn, làm đổ vỡ… khiến mọi người khó chịu.
Đêm tân hôn, Garwin dũng cảm đối mặt với đêm đáng sợ này, bước vào phòng cưới. Điều gì đang chờ anh? Thật kì lạ một cô gái tuyệt đẹp năm nghiêng trên giường! Garwin sững người, hỏi cô gái đã xảy ra chuyện gì. Cô gái trả lời cô chính là bà mo, mặc dù ban ngày cô xấu xí song vẫn được Garwin đối xử tốt nên ban ngay cô mang dáng vẻ đáng sợ, còn ban đêm lại là một mỹ nữ.
Cô hỏi rằng: Garwin muốn cô khi ban ngày hay ban đêm?
Vấn đề khó lựa chọn! Garwin bắt đầu suy nghĩ đến khó khăn của mình: ban ngày muốn khoe với bạn bè người vợ đẹp, còn ban đêm, một mình một phòng, đối mặt với một bà mo vừa già vừa xấu xí hay là ban ngày có một cô vợ là bà mo, còn ban đêm chung chăn gối với mỹ nữ?
“Nếu là Garwin, các em chọn cách nào?”, thầy giáo hỏi.
Đáp án học sinh đưa ra rất nhiều nhưng quy lại có hai đáp án: Một là chọn ban ngày làm bà mo, ban đêm là người đẹp, vì vợ là của mình, không như danh vọng địa vị, buồn vui tự mình biết là được; hai là chọn ban ngày là mỹ nữ, vì có thể được người khác ngưỡng mộ, còn đêm đến có thể vui vẻ bên ngoài, về nhà, trong phòng tối, đẹp xấu không quan trọng.
Thầy giáo nghe câu trả lời, không nói gì, chỉ hỏi học sinh có muốn biết câu trả lời của Garwin không. Mọi người đương nhiên muốn biết. Thầy giáo nói: “Garwin không chọn, chỉ nói với vợ mình: “Nếu phụ nữ thực sự muốn làm chủ số phận của mình thì nàng hãy tự lựa chọn đi”. Thế là bà mo chọn cả ngày lẫn đêm đều là người đẹp.
Mọi người đều im lặng, không ai chọn giống Garwin.
Lời bìnhCó lúc chúng ta cũng thật ích kỷ, áp đặt người khác theo ý mình, không chú ý người ta có muốn hay không. Nếu bạn tôn trọng và hiểu người ta, bạn sẽ còn được nhiều hơn thế. Nếu chung ta thương và quan tâm người khác nhiều hơn, chúng ta sẽ nhận được nhiều sự báo đáp hơn.

0 nhận xét Blogger 0 Facebook

Đăng nhận xét

Ý kiến của bạn:

 
Bùi Quốc Thiện © 2013. All Rights Reserved. Powered by Blogger
Top