Quần đảo Trường Sa cho tới nay không phải là những
đảo có dân cư trú, ngoại trừ những đơn vị quân đội của năm quốc gia đang chiếm
đóng, gồm Việt Nam, Phi Luật Tân, Mã Lai, Đài Loan và Trung Quốc. Thêm Brunei
cũng lên tiếng tham dự vào cuộc tranh chấp.
Trong số hàng trăm đơn vị
đảo, đá, cồn và bãi với tổng số diện tích không quá mười cây số vuông (10km2)
với nhiều đơn vị không có tên, tính đến nay:
Việt Nam hiện chiếm giữ cả
thảy 13 cao địa, 22 đơn vị có tên và một số không tên. Đảo Trường Sa (Spratly)
là nơi có bộ chỉ huy Việt Nam trú đóng.
Phi Luật Tân hiện chiếm cả
thảy 10 cao địa, 18 đơn vị có tên và một số không tên. Không kể đá Vành Khăn
(Mischief Reef) trên thực tế đã bị Trung Quốc chiếm.
Trung Quốc hiện chiếm 2 cao
địa và 9 đá chìm và bãi ngầm có tên. Đá Chữ Thập (Fierry Cross Reef, chiếm của
Việt Nam năm 1988) là nơi đặt bộ chỉ huy quần đảo Trường Sa của Trung Quốc.
Mã Lai hiện chiếm giữ 2 cao
địa và 4 đơn vị có tên.
Đài Loan chiếm 1 cao địa:
đảo Ba Bình (Itu Aba) cũng là đảo lớn nhất tại Trường Sa (xem sơ đồ 1 /
Heinemann 95, chỉ ghi những địa danh chính).
Cách làm của Phi Luật Tân
Tháng 11/98 vừa qua, ngoại
trưởng Phi Domingo Siazon đã nói trước quốc hội Phi rằng các công trình xây cất
quy mô mới đây của Trung Quốc là kế hoạch quốc phòng thế kỷ 21 của Bắc Kinh
nhằm bành trướng ra ngoài Đông Á và bao trùm cả Thái Bình Dương.
Trước những diễn tiến dồn
dập trên đá Vành Khăn, hoàn toàn bất lợi cho Phi, Siazon chỉ còn biết than thở:
“Chúng tôi yêu cầu Trung
Quốc rút khỏi đá Vành Khăn, họ nói không. Chúng tôi yêu cầu cuộc tranh chấp
được giải quyết qua một hội nghị quốc tế, họ cũng nói không. Chúng tôi đề nghị
một chương trình hợp tác phát triển thì họ bảo để coi!”
Ông Siazon tiếp: “Chúng tôi
thì không có khả năng tới vùng biển ấy, hải quân Phi chỉ gồm có mươi chiếc tàu
tuần (patrol boats) và đã được lệnh phải tránh xa để không gây sự biến nào”.
Trung Quốc đã đưa lời cảnh cáo là tàu bè Phi không được tới gần hơn 5 hải lý và
máy bay tuần thám Phi cũng không được bay thấp hơn 1500m.
Do có hiệp ước liên minh
quân sự với Washington, bộ trưởng quốc phòng Phi Mercado đã kêu gọi Mỹ can
thiệp, nhưng chánh phủ Clinton lạnh lùng trả lời là hiệp ước không áp dụng cho
các vùng lãnh hải đó.
Chẳng còn một chọn lựa nào
khác, Phi chỉ còn biết tuân thủ những đòi hỏi vô lối của Bắc Kinh. Cho dù đang
giữa cuộc tranh chấp nhưng trên thực tế đá Vành Khăn đã tuột khỏi quyền kiểm
soát của Manila.
Và trong chuyến du hành cuối năm 98 vừa qua, tư lệnh lực lượng Mỹ vùng Thái Bình Dương, đô đốc Joseph Prueher cũng chỉ phát biểu một cách chung chung là “Hoa Kỳ sẽ theo dõi sát diễn tiến trên đá Vành Khăn”. Bề ngoài thì như vậy nhưng bên trong không thể không có mối âu lo, phản ánh bằng câu nói của viên sĩ quan hải quân Mỹ với phóng viên tờ National Geographic: “Tôi chỉ mong sao họ không tìm ra dầu ở Trường Sa”.
Dầu khí thì chắc chắn là có
ngoài Biển Đông và điển hình là đang có ba bãi dầu được khai thác: bãi Tứ Chính
(Vanguard) của Việt Nam, bãi Cỏ Rong (Reed Bank) của Phi và bãi Natuna của Nam
Dương.
Ý thức được sự quá yếu kém
về quân sự, Phi bền bỉ trong các cuộc vận động ngoại giao, đòi đưa vấn đề ra
trước đại hội đồng Liên Hiệp Quốc và cả vận động giới lập pháp Mỹ quan tâm
nhiều hơn tới cuộc tranh chấp Trường Sa.
Ít ra cũng đã có một nghị sĩ
cộng hòa, Dana Rohrabacher (Huntington Beach, California), thuộc Ủy ban Liên
lạc Quốc tế Hạ viện Mỹ lên tiếng. Ngày 10 tháng 12 1998 ông được đưa lên một
chiếc phi cơ quân sự C 130 của Phi bay sáu vòng trên không phận đá Vành Khăn,
chụp hình được các công trình xây cất và cả các chiến hạm của hải quân Trung
Quốc và ông tuyên bố:
“Trung Quốc đang xây cất
những công sự, tôi còn thấy được ánh chớp của những đèn hàn... Những điều chúng
tôi thấy được vừa có tính cách báo động vừa bi thảm. Trung Quốc đã đưa các
chiến hạm từ ngàn dặm xa xôi đi cướp đất của một nước láng giềng”. Ông tiếp:
“Chúng ta không thể làm ngơ hành động côn đồ của Trung cộng trong quần đảo
Trường Sa. Sự hiện diện quân sự của Trung Quốc không chỉ là mối quan tâm của
Phi Luật Tân, đó cũng là mối quan tâm của Hoa Kỳ và các nước dân chủ trên thế
giới”.
Ông cũng lên án chánh quyền
Clinton đã coi nhẹ biến cố Vành Khăn. Bằng một ngôn ngữ ngoại giao, ông hứa là
sẽ vận động quốc hội Mỹ hỗ trợ gia tăng tiềm lực hải quân Phi... “Tôi đã biếu
tổng thống Estrada một chai rượu Tequilla bự. Tôi hy vọng tiếp theo đó sẽ là
một tuần dương hạm”.
Dana Rohrabacher tuy không
phải là một tiếng nói thế lực trong giới lập pháp Mỹ, nhưng có còn hơn không và
đó cũng là một dấu hiệu an ủi cho Phi.
Dấu hiệu chuyển động
Giữa cuộc tranh chấp chủ
quyền hai quần đảo Hoàng Sa Trường Sa đang diễn ra trên Biển Đông, Việt Nam và
Trung Quốc là hai nước có nguy cơ đối đầu nhất. Sau khi mất toàn quần đảo Hoàng
Sa và một số đảo Trường Sa, ngoài những cuộc đấu khẩu ngoại giao, phía Việt Nam
đã có những bước ứng xử nào:
Theo tin của Thông tấn Kyodo
19-09-98, Việt Nam mới đây đã hoàn tất việc xây dựng và trùng tu nhiều cơ sở
“dân sự” trên đá san hô Tây (West Reef) trong quần đảo Trường Sa... có cả sân
bay trực thăng với tổn phí lên tới 4 triệu đôla, là những công trình xây dựng
có tính cách lâu dài.
Tài liệu Combat Fleets of
the World 98-99, Naval Institute Press, ghi nhận một số chiến hạm của hải quân
Việt Nam đã được đổi tên thành Biển Đông hay Trường Sa (BD 621, 622, 105, TS
01) trong đặc nhiệm bảo vệ Trường Sa.
Tờ Orange County Register
13-12-98, trong phần châu Á Thái Bình Dương loan tin: có hai con đường của
thành phố Sài Gòn được đặt tên là Hoàng Sa và Trường Sa.
Theo báo Tuổi Trẻ trong nước
06-02-99, chánh phủ Việt Nam đang ráo riết buộc toàn thể cán bộ học tập nâng
cao kiến thức sử học về chủ quyền của Việt Nam đối với các quần đảo Hoàng Sa và
Trường Sa.
Đại học Quốc gia Hà Nội cũng
đã phối hợp với Bộ Khoa học Công nghệ và Môi trường cùng tổ chức hội nghị khoa
học về lịch sử chủ quyền của Việt Nam trên hai quần đảo Hoàng Sa Trường Sa.
Nhiều công trình nghiên cứu về lịch sử, địa lý địa danh, đặc điểm khí hậu và
các nguồn tài nguyên thiên nhiên của các đảo và vùng biển liên hệ đã được công
bố... Thành phần tham dự hội nghị gồm các nhà khoa học thuộc nhiều lãnh vực từ
các đại học và các viện nghiên cứu, đại diện các bộ Ngoại giao, Quốc phòng, Ủy
ban Biên giới, các ban Trung ương Đảng, Văn phòng Chánh phủ...
Trên tấm bản đồ Việt Nam và
Biển Đông (chứ không phải Nam Hải - South China Sea) với các địa danh thuần
Việt của Tổng cục Địa chính xuất bản năm 1997 có ghi những chi tiết: (1) Quần
đảo Hoàng Sa (hiện bị Trung Quốc chiếm đóng) là thuộc thành phố Đà Nẵng Quảng
Nam, cách Đà Nẵng 390km, (2) Quần đảo Trường Sa thuộc tỉnh Khánh Hòa Nha Trang
(nguyên thuộc tỉnh Phước Tuy thời Việt Nam Cộng hòa), cách Sài Gòn 670km.
Trên các tờ báo tiếng Việt xuất bản ở hải ngoại cũng thường xuyên có các tin và bài bình luận liên quan tới Hoàng Sa Trường Sa và chủ quyền trên Biển Đông.
Mùa hè 98, một cuộc hội thảo
chuyên đề về Biển Đông của một số trí thức và chuyên gia Việt Nam hải ngoại
được tổ chức ở New York với phần đúc kết sẽ được ấn hành như một tài liệu tham
khảo nội bộ.
Trên Internet gần đây xuất
hiện một website mang tên “Paracels Forum”, thiết trí như một diễn đàn chung
cho những ai quan tâm tới vấn đề Hoàng Sa Trường Sa, địa chỉ:
http://members.tripod.com/~Paracels/.
Tờ Đi Tới ở Montréal Canada
thực hiện một số báo chuyên đề (tiếp sau Tập san Sử Địa, đặc khảo về Hoàng Sa
Trường Sa 1975) cập nhật hóa các vấn đề liên quan tới Biển Đông với hai quần
đảo Hoàng Sa Trường Sa trong bối cảnh mối bang giao lịch sử giữa hai nước Việt
Nam và Trung Quốc.
Vành Khăn là con bài Domino
Vào những thập niên 50-60,
giữa cuộc chiến tranh lạnh, người Mỹ rất tin vào thuyết Domino về mối liên hệ
của toàn vùng được hình dung bằng một hàng những con bài Domino đứng cạnh nhau,
nếu con bài đầu tiên bị đổ thì sẽ đè lên con bài thứ hai và theo phản ứng dây
chuyền cứ thế cả chuỗi bị sụp đổ.
Cuộc chiến tranh Việt Nam
với bao nhiêu xương máu và tốn kém là một điển hình của thuyết Domino ấy.
Sau giai đoạn sụp đổ của
khối Liên Xô, thập niên 90 được coi là thời kỳ “sau chiến tranh lạnh” đối với
thế giới. Nhưng tại châu Á lại đang manh nha một cuộc “chiến tranh nóng” do sự
bành trướng rất hung hãn của Trung Quốc.
Sau khi đã chiếm trọn Hoàng
Sa và một số đảo của Trường Sa, mặc nhiên Trung Quốc đặt Việt Nam và các nước
Đông Nam Á “trước một sự đã rồi”. Nhưng với tình hình hiện nay Trung Quốc có
nuốt trọn được quần đảo Trường Sa hay không thì đá Vành Khăn là biểu tượng của
con bài Domino đầu tiên ấy.
Do đó Vành Khăn không chỉ là
mục tiêu tranh chấp giữa Phi Luật Tân và Trung Quốc mà phải coi đó là thách đố
đối với toàn thể các quốc gia Đông Nam Á. Bước tới, nếu Trung Quốc dứt khoát
chiếm được đá Vành Khăn thì tất cả những đơn vị còn lại trong một chuỗi những
đảo, đá, cồn và bãi của Trường Sa có tên hoặc không tên sẽ lần lượt rơi vào tay
Trung Quốc, dĩ nhiên với tất cả hậu quả và hệ lụy của nó.
Lý lẽ của kẻ mạnh
Hơn 60 năm trước, vấn đề
Hoàng Sa Trường Sa đã được báo chí Việt Nam dự báo và nhắc tới rất sớm: báo Nam
Phong của Phạm Quỳnh (Hà Nội, NP 172, 05-1932) đã viết: “Vấn đề cương giới
Hoàng Sa Trường Sa sẽ được giải quyết bằng gươm súng”.
Sáu năm sau trên báo Ngày
Nay (Hà Nội 24-07-1938) của nhóm Tự lực Văn đoàn, Hoàng Đạo lúc đó mới ở cái
tuổi ngoài 30 đã viết trong mục “Người và Việc” như sau: “Lấy lý lẽ mới cũ ra
mà nói thì Hoàng Sa Trường Sa là của An Nam. Nhưng ở trường quốc tế người ta
không ai theo luật mới cũ cả. Nó chỉ là của sức mạnh”.
Lấy lý lẽ mới cũ ra mà nói thì Hoàng Sa Trường Sa là của An Nam. Nhưng ở
trường quốc tế người ta không ai theo luật mới cũ cả. Nó chỉ là của sức mạnh
Hoàng Đạo viết năm 1938
|
Những dòng chữ ấy cho đến
nay hoàn toàn đúng đối với Trung Quốc với lẽ của kẻ mạnh.
Sức mạnh thượng phong về
hải, lục và không quân của Hoa lục là không thể phủ nhận. Nếu vạn bất đắc dĩ
xảy ra một cuộc chiến tranh vùng trên Biển Đông, bất cứ cuộc đụng độ quân sự
nào, thì sự toàn thắng đương nhiên ở về phía Bắc Kinh.
Cuộc khủng hoảng kinh tế
vùng mới đây đã làm suy yếu hẳn thế liên minh của các quốc gia Đông Nam Á mà
biểu hiện rõ nhất là trong cuộc họp thượng đỉnh ASEAN vừa qua tại Hà Nội,
nguyên thủ các nước kể cả Việt Nam và Phi đều né tránh đề cập tới vấn đề gai
góc này, nại lý do “còn nhiều vấn đề lớn hơn cần giải quyết, đặc biệt là lãnh
vực kinh tế”.
Trước con mãnh hổ Trung
Quốc, những con đà điểu Đông Nam Á thấy hiểm nguy chỉ biết có rúc đầu xuống
cát.
Ai cũng biết các đảo cho dù
nhỏ hẹp tới đâu, nhưng khi thuộc về một quốc gia nào, người ta sẽ viện dẫn theo
Luật biển về vùng kinh tế đặc quyền 200 hải lý để đòi hưởng trọn các nguồn tài
nguyên về hải sản và các mỏ dầu khí trong đó, chưa kể tới giá trị chiến lược
của các căn cứ quân sự ấy.
Cho dù đang là một nước xuất
cảng dầu nhưng Trung Quốc sẽ phải nhập cảng dầu vào đầu thế kỷ tới nếu không
tìm ra được các mỏ dầu mới mà Biển Đông với Hoàng Sa Trường Sa có hy vọng là
lời giải đáp.
Giả thiết nếu quần đảo
Trường Sa hoàn toàn rơi vào tay Trung Quốc, điều này có nghĩa là Trung Quốc còn
chiếm hữu luôn một phần mỏ dầu rất phong phú của Nam Dương quanh đảo Natuna -
nơi đã có ký kết một hợp đồng lên tới 30 tỉ đôla giữa Công ty Dầu khí Mỹ Exxon
và Djakarta. Hiển nhiên đây là một đụng chạm trực tiếp tới quyền lợi thiết thân
của tư bản Mỹ và chắc chắn không dễ dàng gì Mỹ để rơi vào tay Trung Quốc.
Và Biển Đông không thể không
dậy sóng nếu không đạt được một hợp tác phát triển và phân chia tài nguyên giữa
các quốc gia lớn nhỏ trong vùng trên phương diện khai thác dầu khí, đánh cá và
hải hành.
Trước âm mưu chia để trị,
Trung Quốc sẽ áp đặt những điều kiện thật khắt khe trong các cuộc thương thảo
song phương như giữa Bắc Kinh và Hà Nội hay Bắc Kinh và Manila...
Trung Quốc sẽ dễ dàng bẻ gẫy
từng chiếc đũa nhưng với cả bó đũa thì không. Cọp dữ Hoa lục sẽ không dám xông
vào giữa bày trâu hợp quần, nhưng sẽ giương móng vuốt chụp lấy từng con đứng
riêng lẻ và cũng sẽ chẳng tha cả con trâu khỏe đầu đàn.
Chỉ có một đường sống duy
nhất cho các nước Đông Nam Á là đoàn kết trong bình đẳng và tin cậy để có hành
động phối hợp tạo thành một thế trận chung về chánh trị ngoại giao, kinh tế và
quân sự, đủ sức đương đầu với con mãnh hổ Trung Quốc.
Nhà nghiên cứu Ngô Thế Vinh là tác giả của
các công trình về sông Me Kong và Biển Đông. Bài viết là phần lược lại
từ nguyên bản dài hơn trên trang Talawas, thể hiện quan điểm riêng của
tác giả
With havin so much content and articles do you ever run into any problems of plagorism or copyright violation?
Trả lờiXóaMy website has a lot of exclusive content I've either written myself or outsourced but it looks like a lot of it is popping it up all over the web without my agreement. Do you know any methods to help stop content from being stolen? I'd definitely appreciate it.
Feel free to visit my homepage; truong sa
I have been browsing online more than 4 hours today, yet I never
Trả lờiXóafound any interesting article like yours. It is pretty worth enough for
me. In my opinion, if all site owners and bloggers made good content as you
did, the net will be a lot more useful than ever before.
My homepage ... hoàng sa